Nhưng thời gian đó em ở nhà không đi làm nên cuộc sống cũng không thoải mái. Em nằm sấp, tôi vén áo em lên, nhẹ nhàng chườm khăn đá lạnh lên lưng em, dường như cảm nhận đc cơn đau lưng giảm và thoải mái nên em nằm yên để tôi chườm, tôi khẽ nói: anh xoa lưng cho em nhé, em im lặng. Jav hay bố chồng em cũng là bố vợ tôi gọi tôi về, bảo con đưa em đi khám xem sao, để bố trông cháu, tôi nghe thấy nói là em ốm là chạy về ngay. tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay lên lưng em, xoa từ thắt lưng lên đến gần vai. khi đó, nhìn em mà ứa mắt. Tôi cũng đắn đo, nên cứ xoa lưng nhẹ nhàng mà không dám tiến đến các vị trí nhạy cảm. Đôi khi cuộc sống ban cho ta nhưng món quà đầy ưu ái, chỉ là ta có nắm bắt và tận hưởng niềm vui đó hay không. Cuộc sống cứ thế cho đến thời gian sau… Rồi chuyện cứ từ từ đến, nhẹ nhàng thế đấy. Tôi nói như trấn an em, không sao. Dần dần tôi thấy mình sao sao ấy, cứ mỗi lần nghe tin em mệt hoặc ốm là tôi chỉ muốn qua xem tình hình em sao. Cái cảm giác chạm tay vào lưng một người con gái nó khó tả lắm, phần vì lo lắng vì lỡ ai về bắt gặp, phần vì sợ em phản ứng, vì chúng tôi đang là anh rể và em dâu.
