Tự nhiên như nó vốn thế. Buồn! Phim sex quay len Ngồi bên bàn, hai thằng sôi nổi bàn luận kế hoạch chơi Tết. Nhớ cồn cào. (nếu được quay lại, chắc chắn nụ hôn của chúng tôi phải đẹp hơn nụ hôn trong mưa của Audrey Hepburn và George Peppard trong phim Breakfast at Tiffany’s)
Chúng tôi đã là của nhau. Thật rạng rỡ với áo khoác màu trắng, khăn len hồng trên cổ, tóc thả bay, má ửng hồng. Ủ hai bàn tay em, tôi đưa lên môi hôn, tay em run run hay môi tôi run. Im lặng. Nhớ đến thắt ruột. Càng gần nhà, xe càng chậm. Chiều 24 Tết, chẳng có việc gì làm. Sợi tóc mai xòa bên má, như cố gắng làm nhòa đi màu trắng trên má em. – Vào nhà uống nước, mày ơi! Đó là những gì tôi ấn tượng về em ngay lần gặp đầu tiên. Cả thế giới của tôi. Bước chân ra cổng trường, vẫn những âm thanh ầm ỹ lộn xộn, mùi thức ăn, mùi mỳ tôm cân úp, mùi gây gây của mâm bánh trưng rán, mùi khai khai bên bờ tường … Những bước chân hớn hở tự tin của những sinh viên năm đầu, ánh mắt thâm quầng mất ngủ vật vờ của những sinh viên năm cuối, vẻ khép nép sợ hãi của những kẻ hết tiền ăn nợ … Tất cả đã quen thuộc với tôi sau năm năm ra vào cổng trường và tôi đã từng có đủ dáng vẻ như vậy. Tôi im lặng. Để hòa làm một phần xung quanh em. Hôn rồi lại xiết, thời gian như ngừng lại. Màu hồng nhạt, lan dần từ má em. Sau chợ hoa, rồi xuống vườn đào. Nhẹ nhàng, không làm làm xao động hình ảnh của em. Sợi tóc mai xòa bên má, như cố gắng làm nhòa đi màu trắng trên má em. Nhớ đến thắt ruột. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn. Sau tiếng gõ cửa và tiếng em vang lên “Ai đấy?”, tôi lý nhí “Anh…”. Trắng! chở em nhé.