Còn Sinh, nhớ ít hôm ghé lại đây thăm má và em Lan nghe con. Xnxx – Trời ! … – Nhà em ở đây lâu rồi. Lan… Rượu thấm sâu vào người, mắt lim dim ngủ gà ngủ gật chỉ chực mong mau về tới nhà đánh một giấc cho đã, mà Sinh nào đã ra được khỏi xóm. Lan… Em hạnh phúc hơn bao giờ cả. Nguyễn Sinh đã nhận ra giọng nói của cô gái ở nghĩa trang Phúc Kiến và chàng bất cần nghĩ gì hồn Lan đang hóa thân vào Ngọc Hiếu. Sinh cười, chưa biết trả lời thế nào, mẹ Lan lừ mắt, rầy con gái :
– Cái con nhỏ này, anh Sinh mới quen, đố vậy ai trả lời cho được. Nguyễn Sinh lúng túng, ngập ngừng chưa biết nói gì để ông Minh Thành và Hiếu thông cảm. – Dạ, em sướng lắm…em nứng lắm đây chồng của em ơi. ông Minh Thành lặng yên ngồi nghe, vẻ xúc động lộ rõ trên nét mặt. – Đúng Ngô Thị Ngọc Lan là cháu của chú. – Hiếu… Đang nghi` ngợi, Nguyễn Sinh chợt thấy hơi thở âm ấm phả nhẹ lên da mặt và nơi cổ, chàng giật mình ngẩng lên, nhận ra gương mặt Lan kề gần sát bên. – Nhà em ở đây lâu rồi. – Dạ, có gì đâu. – Vậy hai con đến bàn thờ thắp nhang hứa chắc một lời với nhau đi. Dạ, còn bác trai đâu cháu không gặp ? – Em Lan… Lan chứ không phải hiếu ? Ngoài trời đang u ám, một vài cơn gió hú rít lên từng hồi, đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng rồi mà Ngọc Lan vẫn còn luyến tiếc chưa muốn ra đi, nàng đang say mê thụ hưỡng cái lạc thú ái ân bên chồng, cứ vài ba phút là nàng ngước lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn qua khe cửa sổ, nàng đưa ngón taylên chậm cho khô nước mắt, hít hít mũi mấy cái rồi nói :
– Em cảm ơn anh, chồng của




















