Cánh cửa chính làm bằng gỗ trầm hương nặng trịch, bên trong là giường ngủ đủ rộng cho cả một gia đình, tấm nệm dày một gang tay được phủ ga trắng tinh. Jav hay Người đàn ông không trả lời mà chỉ mỉm cười thật nhẹ, dường như câu chuyện của nàng chẳng can dự gì đến ông ta. Giờ thì cô theo tôi nhận phòng riêng, tắm rửa sạch sẽ rồi trở ra đây. – Tôi vào được chứ? – Quần áo, thế thôi. Hoa ngồi thẩn thờ bên khung cửa sổ xiêu vẹo, nhìn hoàng hôn buông dần trên ngọn liễu ngoài sân, nắng chiều nhuộm đỏ cả một vùng trời khắc nên khung cảnh u ám như xót thương cho thân phận người con gái mới chập chững vào đời. Ôi thi hào Nguyễn Du, có phải ông viết nên truyện Kiều để tiên tri cho cuộc đời của kẻ bất hạnh này không? – Ông là ai? Vậy là rõ rồi, ông ta sẽ sang phòng này bất kể lúc nào thấy hứng thú. – Thời hạn đã hết và tôi đã không xoay xở nỗi số nợ đó. Hoa ôm khư khư túi nilon chứa toàn bộ tài sản của mình, nó chỉ vỏn vẹn dăm bộ đồ và chút ít tiền oa dành dụm. – Hoa cố dằn một cơn xúc động, hay đúng hơn là nàng sắp chết ngất. – Quần áo, thế thôi. Tuy trang phục bên ngoài nghèo nàn nhăn nhúm nhưng đừng tưởng Hoa là người lôi thôi. Cánh cổng được chạm khắc tinh tế như muốn phô trương nét vương giả nơi này. Hoa nhìn sâu vào mắt ông khách, đó không phải là ánh mắt đe dọa, cũng không phải ánh mắt nhân từ. Tuy không thể sánh với bất kỳ phòng nào nhưng đối với Hoa đã là quá sang trọng. – Đợi một chút để tôi chải tóc, ông cứ xuống nhà trước đi tôi xuống ngay – Hoa nói vọng ra.
