Lập cập bước đi bên cạnh người đàn ông vẫn chưa nhìn rõ mặt, cô ấp úng lên tiếng :
– Chú… chú Thanh nói là… tối nay con ở lại với chú hả? Jav hay … Còn không thì tao kiếm người dẫn mối gả bán mày cho Việt kiều hay thằng ngoại quốc nào đó… Thời buổi bây giờ, mấy cái vụ đó không nói ra thì thôi, chớ nói ra thì khối có người tới liền trong vòng nửa tiếng đồng hồ… Mày nghĩ sao? … Mỹ Vân không thể nào thấy được nụ cười đắc ý trên đôi môi dày của ông ta… Một trăm triệu chớ không phải năm mươi như ông ta đã nói… Ngày mai ông ta sẽ bớt ra một chút, đưa cho mẹ cô một triệu thôi là mắt bà ta sẽ sáng như ánh mặt trời… “Khà khà… Con nhỏ này quá ngây thơ… Người ta vẫn nói chữ trinh đáng giá ngàn vàng, nó bán có năm chục triệu mà nó tưởng nhiều… Tốn có một ít nước miếng mà mình cũng có được năm chục triệu… hê hê…”
Cô ngồi thẫn thờ… mắt cô đăm đăm nhìn trước mặt mà không thấy cái gì… Cô đau xót thầm nghĩ : “Vậy là tối nay mình bán đời con gái, bán chữ trinh của mình lấy năm chục triệu… Có năm chục triệu là nhiều hay ít? … Thấy cô gật đầu, ông ta tiếp :
– Sau khi con đồng ý, chú sẽ báo cho ổng số tài khoản và ngân hàng của con… Tiền sẽ được chuyển vô tài khoản của con, sau đó con mới đi với ổng… Vậy đó…
Nói xong, ông ngồi yên nhìn cô đang cúi đầu, chờ đợi… Gần năm phút sau, cô thở ra một hơi dài, ngẩng lên nhìn ông… Đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh nước, cô lắc đầu :
– Thôi cũng được… Có lẽ số phận con là vậy… Con đồng ý… Chú chờ con một chút…
Cô nhìn quanh, thấy trên cái bàn để sát góc tường có một kẹp giấy nhỏ và cả một cây


















