Đời yên mà cô quạnh lắm. Phim sex thu dam – Thôi, anh lại ăn nói lung tung. Buổi trưa. Em bao. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Đang đi, cô hỏi:
– Anh mấy tuổi? Cái thứ rượn đực, còn làm ra vẻ khinh người. Hơi đâu mà nghĩ luật này luật kia cho mệt. Em xài tên Mỹ cho đến bây giờ. Có phải vì nóng nực, làm em nổi giận bất thường? Tôi kêu lên:
– Trời đất! Em hận thằng nào thì chửi thằng đó. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… – Gửi cho bà già vợ nuôi. Khó ưa. Chúng tôi ngồi dưới chái hiên quán Bảy Súp. Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi giạt về Cao Thạch. Cô Mỹ nhìn theo sau lưng chị Bảy, kề tai tôi, nói nhỏ:
– Em còn lạ gì con đĩ ngựa này. – Hỏi mỉa em hả? – Đừng hỏi tầm phào. – Thôi, anh lại ăn nói lung tung. – Vợ con ra sao? Anh đang nghĩ đến luật đào thải phũ phàng khắc nghiệt của tạo hoá. Tôi cười vì hai tiếng “lưu diễn”, và lắc đầu nhẹ, tỏ ý chán đời, đồng cảm. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Cô bỏ lửng câu nói. Vì phải ở lại qua đêm, nên chị Bảy mang nhiều tai tiếng lăng nhăng với dân xe be và lái gỗ. – Hút đi, nhìn chi nhìn dữ vậy? Đó là những cô đã một thời đem thân xác mình phục vụ cho đám khách mua hoa nơi các phố thị đông người. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua ngày. – Không. Người ta xầm xì về chuyện này, nhưng Bảy Súp không hề hay biết. Sao bỗng dưng lại trút căm hờn vào anh? Và lái gỗ cùng những chiếc xe be rời Bến Gỗ bằng con đường đất ngoằn nghèo dài hun hun hút, dưới những tán lá rậm hai bên đường. Lăn xăn đo đạc, chào và trả giá.